Phạm Đình Trọng - "Tổng tuyệt thực thực sự là cuộc tập dượt
tập hợp nhân dân. Người dân Việt Nam đang bị áp bức nặng nề. Quyền con người,
quyền công dân bị tước đoạt. Quyền công dân quan trọng nhất là quyền tự do ứng
cử, bầu cử, người dân không có. Quyền tư hữu quan trọng nhất, cơ bản nhất là
quyền tư hữu đất đai, người dân cũng không có. Không có quyền tự do ứng cử, bầu
cử, người dân thực chất chỉ là nô lệ, là công cụ của lực lượng thống trị xã hội.
Không có quyền tư hữu đất đai, người dân như sống tạm, sống nhờ trong chính căn
nhà của mình và có thể bị cưỡng chế đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.
Sáng ngày 25/7/2015, hàng trăm dân oan và các
nhà hoạt động khắp nơi đã trực tiếp đến trại giam số 5, Thanh Hoá để chào đón
chị Cấn Thị Thêu mãn hạn bản án 15 tháng tù.
Trần
Gia Phụng - Hồ Chí Minh và VMCS lại cầu viện Trung Cộng để chống Pháp. Thật là
ngu xuẩn khi HCM và đảng CSĐD nhờ một tên cướp đuổi một tên trộm. Tên trộm bỏ
chạy thì tên cướp chiếm nhà. Hậu quả đó di căn cho đến ngày nay. Muốn chấm dứt
di căn nầy, thì phải cắt bỏ khối ung thư CS trong cơ thể Việt Nam. Đó là con
đường duy nhất để thoát khỏi hiểm họa Trung Cộng.
Bài viết của ông Phạm Liễn về nhạc sĩ Vũ
Thành An rất rõ ràng, quá nhiều nhân chứng sống, rất đáng tin cậy. Ở trại cải tạo
tôi có viết một bài thơ về VTA. Qua Mỹ đã sửa lại một vài chi tiết cho phù hợp
với những tin tức mới nhận được về ông nhạc sĩ một thời tôi đã yêu mến này.
Nhân tiện xin gởi đến quý anh chị đọc để vui buồn tùy ý.
Thụy My - RFI - Có lẽ
nhiều bạn đã đọc được bản tin của hãng tin Đức DPA đề ngày 19/07/2015 về vụ Bộ
trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh đã qua đời tại một bệnh viện Pháp. Và cho
đến lúc Thụy My đang viết những dòng này, vẫn chưa có một hãng thông tấn quốc
tế nào khác đề cập đến. Như vậy hư thực thế nào ?
Tôi không phải là một nhà văn, mà tôi
chỉ là một người lính, lính tác chiến đúng nghĩa của danh từ, và những điều tôi
viết trong quyển sách này chỉ là một câu chuyện, câu chuyện thật một trăm phần
trăm được kể lại bằng chữ. Tôi viết những điều mà những thằng lính chúng tôi đã
trực tiếp tham dự nhưng không ai viết lại, trong khi nhiều người đã viết về những
chuyện chiến trường thì hình như chẳng có ai dự.
Huế
đang là một thành phố chết và đang là một thành phố bị bỏ ngỏ. Cả thành phố chỉ
còn lại vài ba ngọn đèn đường, cái sáng cái tối, đạn pháo Việt Cộng nã đều vào
cầu Trường Tiền và khách sạn Hương Giang, đó đây người ta đang đạp xe ba bánh,
xe xích lô đi hôi của.
Ði
lối cầu mới thì được an toàn, nhưng tôi sẽ đi lối cầu Trường Tiền mặc dù cầu
này đang bị pháo. Một chút lãng mạn trong người tôi nổi dậy, chẳng gì cũng chỉ
còn là lần chót. Ngay đầu cầu, một chiếc M-48 nằm chình ình, máy vẫn còn nổ mà
không có người. Lên đến giữa cầu, tôi nói với mấy thằng lính đệ tử.
Lên
đến trên tàu, không khí quá nặng nề ngột ngạt. Không phải nặng nề ngột ngạt vì
số người trên tàu quá đông, mà vì cả tàu đang bị bao trùm bằng mùi giết chóc,
căng thẳng.
Huy
mập nhét vào tay tôi khẩu súng ngắn, dặn dò:
"Súng
tôi lên đạn sẵn, ông giữ cẩn thận."
"Còn
gì nữa để mà phải thủ súng lên đạn sẵn?"
"Thì
ông cứ giữ đề phòng. Biết đâu có lúc phải xài tới."
Chưa
kịp tìm chỗ ngồi, tôi nghe một tiếng súng nổ.
Hai
người lính Thủy Quân Lục Chiến cúi xuống khiêng xác một người lính Bộ Binh vừa
bị bắn chết ném xuống biển. Một người lính Thủy Quân Lục Chiến khác đang gí
súng vào đầu một trung úy Bộ Binh ra lệnh:
"Ðụ
mẹ, có xuống không?"
"Tôi
lạy anh, anh cho tôi đi theo với."
"Ðụ
mẹ, tao đếm tới ba, không nhảy xuống biển tao bắn."
"Tôi
lạy anh mà, tôi đâu có gia đình ở ngoài này."
"Ðụ
mẹ, một."
"Tôi
lạy anh mà, anh đừng bắt tôi ở lại, anh muốn lạy bao nhiêu cái tôi cũng lạy hết.
Tôi lạy anh, tôi lạy anh."
"Ðụ
mẹ, hai."
"Trời
đất, mình đồng đội với nhau mà, anh không thương gì tôi hết. Tôi lạy anh
mà."
"Ðụ
mẹ, ba."
Tiếng
ba vừa dứt, tiếng súng nổ.
Người
trung úy Bộ Binh ngã bật ngửa ra, mặt còn giữ nguyên nét kinh hoàng. Viên đạn
M-16 chui vào từ đỉnh đầu. Xác của anh ta được hai người lính Thủy Quân Lục Chiến
khác khiêng ném xuống biển.
Người Pháp đã mắc
sai lầm khi để bị kéo vào cuộc chiến tranh và không thấy được tấm áo giáp thần
kỳ dệt bằng lòng yêu nước của người Việt Nam mà Hồ Chí Minh đã mặc được. Vì thế
người Pháp đã tính nhầm rằng chỉ cần dăm tháng là có thể bắt được Hồ Chí Minh
đem ra tòa án Nuremberg xét xử kẻ tội phạm chiến tranh. Người Pháp lại mắc một
sai lầm nữa là kiêu căng, bắt chấp kẻ địch xảo quyệt điêu ngoa và coi thường sức
mạnh Việt Nam.
Đôi lời về tác giả:Ông Đỗ Đức Mậu năm nay 83 tuổi. Ông nguyên là một giáo viên dạy sử
tại Hải Phòng. Trong khi còn công tác và nhiều năm sau khi đã nghỉ hưu, ông đã
không dám lên tiếng nhưng đến lúc cuối đời ông phải một lần nói lên sự thật -
dù sự thật đó chỉ là một bài viết nhưng ông muốn nhiều người, nhất là thế hệ
trẻ biết được chân dung thật sự của Hồ Chí Minh dưới góc nhìn của một người dạy
sử đã từng phục vụ chế độ. Bài viết này là một bản đánh máy 18 trang chữ rất
nhỏ mà tác giả muốn được đăng trên Danlambao. Danlambao đánh máy lại và chia ra
từng phần để gửi đến các bạn đọc.
Ðây là một cuốn sách thứ ba của tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng,
cuốn “Tâm tư Tổng Thống Thiệu.” Hai cuốn trước đó là “Hồ sơ mật Dinh Ðộc Lập”
và “Khi đồng minh tháo chạy.” Tất cả những tác phẩm của ông đều rất đồ sộ với
phần tổng hợp những chứng liệu đã được giải mật của Hoa Kỳ và bộ sưu tập của
riêng ông.
Từng là Tổng Trưởng Kế Hoạch và Cố Vấn của Tổng Thống
Nguyễn Văn Thiệu, cho nên những điều mà tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng viết ra trong
tác phẩm của ông phải là những điều cần đọc và nên đọc. Ðiểm cần nhấn mạnh ở đây
rằng lần này, có phần tâm tư của Tổng Thống Thiệu, một cựu lãnh đạo VNCH mà cho
đến lúc qua đời, không có cuốn hồi ký nào hay để lại những bút tích về một giai
đoạn chiến tranh nghiêm trọng liên hệ đến sự mất còn của miền Nam Việt Nam.
12345678 Nguyễn Văn Trần - Đến nay, những người cộng sản ở Hà Nội viết về chế
độ của họ và những người lãnh đạo chế độ ấy vẫn còn quá ít ỏi. Mỗi người phơi
bày những điều họ nghe thấy hoặc chứng nghiệm khi họ là nạn nhân của chế độ.
Nghe, thấy và chứng nghiệm thường bị giới hạn nên những điều được tiết lộ vẫn
còn là một phần cực nhỏ của một bộ máy kìm kẹp, gian ác khổng lồ bao trùm kín
mít toàn xa hội từ hơn nửa thế kỷ nay.
Nguyễn Xuân
Nghĩa - Để "trục độc", ai muốn hiểu ra cái ác tại
đầu nguồn của đảng Cộng sản Việt Nam, khởi đi từ Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh
cho tới mãi sau này, thì nên đọc - và đọc kỹ - bộ Đèn Cù của Trần Đĩnh.
Tôi đến ATêKa, an toàn khu (ATK) để làm báo Sự
Thật đầu 1949.
ATêKa, an toàn khu là gì? Là căn cứ địa đầu
não của Đảng cộng sản Đông Dương và chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, nằm ở
chân hai con đèo tên Re và So của dãy Núi Hồng chia đôi hai huyện Định Hoá tỉnh
Thái Nguyên và Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang.
Cùng thời gian bao vây Điện Biên Phủ, Trung
ương mở lớp tổng kết cải cách ruộng đất ở sáu xã thí điểm tại huyện Đại Từ sát
nách An toàn khu, do Hoàng Quốc Việt chỉ đạo. Sau tổng kết sẽ triển khai chính
thức đợt 1 cải cách ruộng đất. Tôi đã dự.
Từ Điện Biên Phủ, Thép Mới viết cho tôi: “Mày
ở đầu trận tuyến chống phong kiến, tao ở đầu trận tuyến chống đế quốc, cố lên
hả!”. Hảo hớn, phơi phới.
Thép Mới đón ở ga. Xích lô chở cái thùng gỗ thông đựng sách Tàu
ngất ngưởng và tôi. Thép Mới đạp xe bên cạnh. Lên gác gặp ngay tổng biên tập.
Câu đầu tiên Hoàng Tùng hỏi:
- Mao xếnh xáng thu về được hết âm binh chưa? Có trắng tay
chuyến này không?
Ở trong nước Mao Trạch Đông đang là “chàng cả lố”. Chế giễu ông
ta là bằng chứng của người Mác-xít, Lê-ni-nít. Tôi thì không chế, nhưng sau vụ
chống phái hữu, tôi chẳng còn mặn mà với ông.
Rồi chúng tôi thở phào. Cụ Hồ đã lên tiếng. Có
lẽ là tháng 4 hay 5 năm 1963. Bài báo của Cụ đăng trang nhất báo Nhân Dân. Ký
tên Nguyễn Thanh Long. Ở đúng chỗ sau này đăng bài Nguyễn Chí Thanh chất vấn
dân tộc “sao phải ăn bún?”
Nói rõ Đảng ta phải biết ơn ba đảng cộng sản
Pháp, Liên Xô và Trung Quốc. Vậy là Cụ công khai phản đối Mao. Đám xét lại rất
mừng. Cụ Hồ nhất đinh phải là thích cộng sản văn minh hơn rồi. Chúng tôi hy
vọng Cụ ngăn được Đảng ngả theo Bắc Kinh. Không tán thành Mao chống xét lại để
bảo vệ chủ nghĩa, Cụ đã nói có nên vì đuổi một con chuột (xét lại) mà đang tâm
ném vỡ một cái bình quý không?
Đi từ nửa đêm ở Chợ Đồn Con, Phú Bình, Thái
Nguyên, chỗ vợ con sơ tán, mờ sáng ngày 28 tháng 7 năm 1967, qua phà Đông Xuyên
sông Hồng, tôi đến ngay báo Nhân Dân. Rất sốt ruột. Muốn gặp Châu. Muốn xem anh
đã bình thường lại chưa. Mấy hôm trước tôi rủ anh xem “Chiến tranh và Hoà
bình”, phim Liên Xô chiếu nội bộ ở Viện bảo tàng cách mạng. Ghét Liên Xô, ghét
“hoà bình”, người xem chửi cả cụ Lev Tolstoi, “Sao cái bọn này chúng nó sợ
chiến tranh đến thế chứ nhỉ, lại đem chiến tranh ra doạ ta nữa”. Nhưng Châu rất
đăm chiêu, không để ý tới những cái đó. Lát sau thấy vẻ anh vẫn nghĩ ngợi, bồn
chồn, tôi hỏi có chuyện gì thì anh nói có chuyện hơi lôi thôi, anh vừa bị mất
mấy đoạn trích biên bản hội đàm mới đây của Đảng cộng sản Trung Quốc và Việt
Nam. Mất kèm cả cái quần lụa của vợ.
Xong hạn cải tạo lao động, tôi về lại Ban nông
nghiệp báo.
Dưới gốc đa, Phan Quang, mới lên trưởng ban
sau cuộc đánh phá xét lại và chuyến đi Bắc Kinh xức dầu thánh; Hữu Thọ hay
“lính dù Kong Le” (chỗ nào đảng uỷ cần đánh dẹp thì phái anh ta đến) một nhát nhảy
mấy bậc lên ghế phó trưởng ban dưới Phan Quang, phổ biến ba quyết định của Ban
biên tập và đảng uỷ về tôi:
1975. Tháng 4. Đại thắng mùa xuân. Như tên hồi
ký Văn Tiến Dũng viết. Và cho tướng Giáp ra rìa đại tiệc. Báo Nhân Dân dành hai
trang đăng bài Bùi Tín tường thuật “giải phóng Sài Gòn”. Xem đến đoạn Bùi Tín
vào Dinh Độc Lập mở tủ lạnh xem “chúng nó” ăn những gì, tôi không đọc nữa. Kiểm
kê sự ăn uống của tư sản, địa chủ vốn nằm quen thuộc trong cẩm nang phát động
quần chúng căm thù bọn bóc lột. Tức là bấm vào cái huyệt ghen ăn tức ở. Mở trí
khôn cho quần chúng ở cái điểm này mới quý đây!
Tin vượt thời gian gần hai chục năm nói đến một việc xảy ra năm 1995 vang dội một dạo ở ngay lãnh đạo cao nhất của Đảng. Vang dội vì đó là tiếng kêu hy vọng đầu tiên mong đưa được ông thần Công lý ra mắt ở trong cái đảng bất chấp sự thật, lẽ phải, pháp lý nhưng lại tự nhận là đạo đức, văn minh này. Một “cuộc đại náo thiên cung” như tôi gọi như thế với nhân vật chính của nó.
Vào ngày 10 tháng 7 vừa qua trên mạng
xã hội xuất hiện một đoạn clip ngắn ghi lại hình ảnh một bà nông dân bị một xe ủi
đất loại bánh xích cán lên phần mặt, còn lộ phần thân và chân vẫy vùng quẩy đạp
trọng đau đớn cùng với những tiếng gào thét của những nông dân khác khi chứng
kiến cảnh tượng hãi hùng này, cùng lúc đó là một trận mưa đá gạch trút về phía
người điều khiển chiếc máy xúc đất đang cố thủ trong cabin, như là một sự phẫn
nộ tột cùng của những nông dân, những thanh niên khi chứng kiến hành động giết
người một cách dã man tàn bạo này. Thì ra đó là những gì xãy ra tại khu công
nghiệp Cẩm Điền - Lương Điền thuộc huyện Cẩm Giàng, tỉnh Hải Dương, khi những
người dân oan đang cố ngăn chặn hành vi cướp đất của bọn cường hào đỏ thời nhà
sản.
Tổng
Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, một trong số lãnh đạo chóp bu của Đảng Cộng sản còn
tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Mác-Lê nin, với lý tưởng cộng sản và xem
Trung Cộng về căn bản là đồng minh chiến lược trong khi vẫn tiếp tục cảnh giác
cao đối với Hoa Kỳ, sẽ công du đến Mỹ từ ngày 6 tháng 7 đến ngày 10 tháng 7 tới
đây, nhằm vận động để Việt Nam được tham gia Hiệp Định Đối Tác Kinh Tế Xuyên
Thái Bình Dương TPP, để cứu vãn nền kinh tế đang đối mặt nguy cơ sụp đổ,
bởi TPP được xem là một chiếc phao cứu sinh mang tính sống còn đối với chế
độ cộng sản Việt Nam.